ĐI VIỆT TRÌ
Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014
Trời mới đái són chưa đầy ngày Hà nội đã lụt. Có nhõn hai cây rưỡi số từ nhà đến văn phòng mà "bơi" mất đến hơn tiếng đồng hồ.
Trời mưa, chả làm ăn mẹ gì, ngồi hót vặt đánh rắm rong. Đến chán!
Mấy thằng bạn ti toe học lái xe để đi tắt đón đầu xe xê- cần -hen nhưng...đứt gánh. Lọ mọ thuê đâu được con ma-tít ghẻ, chơi phát đuờng trường trời mưa. Việt trì thẳng tiến!
Già trưa đã ở Việt trì, đại lộ Hùng vương dài như chân các em đang tụ ở Vanh-pia ( em phiên âm tiếng Phớp), vắng ngắt.
Thành phố miền trung du này quả là lần đầu đến, chả quen biết ai.
Mưa vẫn cứ rí rách như thằng đàn ông yếu thận mắc chứng đái rắt. Lòng vòng mãi đếch nghĩ ra trò gì. Tự dưng lại nhớ đến chó.
Phải lắm, Việt trì nổi tiếng...chó mà. Nổi đến độ chó Việt trì ở Hà nội cạnh tranh ngang ngửa với Nhật tân, Quảng bá.
Mò mẫm rồi cũng hỏi đến nơi. Con phố nhỏ dài chưa đầy cây số, hai bên bạt ngàn là chó. Xe lớn xe bé lớp lang đỗ chật cả lối, tuyền xe Hà nội mình.
Khí muộn nên còn ít món. Không hiểu mưa gió, xa ngái hay vì đói mà xơi món nào cũng hợp. Đang chén, có ba em chân dài đến...bẹn kéo vào gầy một mâm. Cũng rượu, cũng chó...như ai.
Buồn tình lấy tờ giấy lau bàn viết cho mấy chữ, ý là mời sang nhậu cùng sai thằng bồi chó đưa qua, ba đứa kia cũng đưa laị, ý là mời các anh qua bên naỳ.
Quên mẹ chúng mày đi, nhá!
Mưa dầm, rượu chó, y như rằng là lấp ló nghĩ đến...trôn.
Thằng bồi chó cũng nhiệt tình, chỉ đến nơi, đến chốn. Mười phút xe chaỵ, tổ hợp ăn chơi khét nhất thành phố ngã ba sông hiện ra hoành tráng nhưng vẫn thấp thoáng nét trọc phú kiểu quê muà. Cấp luôn địa chỉ đây cho các tiên sinh, có dịp để tiện dùng: Bảo Châu hót-teo, K1 - phường Vân cơ - Tp Việt trì.
Mấy thằng bồi gái lao ra đon đả. Mấy anh em đương phê nên cũng nhiệt tình đáp laị.
Ở đây, chả thiếu mẹ gì, Hà nội có đến Z là cùng, trên này còn có Z phẩy.
Phòng karaoke khí rộng và đẹp. Mỗi đứa một em. Ba đứa kia húng chó, gái vô là nhập liền. Mẹ, chim tân binh úynh l** xuất ngũ thể đèo nào cũng có ngày chổng mông đi tiêm. Mình chậm chắc, nên vớ đuợc em khá đẹp. Nghe mấy thằng bồi gái hót, nó đẹp thứ ba ở tổ hợp naỳ.
Hát mấy bài cho tiêu cơm, hạ đờm, đề nghị với em rất lịch sự: lên phòng nghỉ với anh một lát nhé!
Phòng ốc đẹp, thiếu tủ lạnh không thì cũng đạt chuẩn hai sao.
Em nó nằm vật ra giuờng, đắp chăn rồi lộp cộp, lục cục...
Làm nhanh đi anh? Không, anh mệt, chỉ nghỉ thôi.
Nó cười khanh khách: lạ cho cái anh này thật đấy.
Chả làm gì, em nó mới kể chuyện. Chuyện em kẻ nhạt hoét nhưng có đoạn hay là khi mình hỏi tại sao em đi làm nghề naỳ, em nó vô tư mà rằng: tại thày giáo dạy văn em đấy anh ạ.
Chả là năm em lên lớp 10, em rất thích thày giáo dạy văn truờng huyện em học. Thày cũng thích em nhưng có lẽ vì em mới lớp 10 và thày cũng phải ý tứ với mọi nhẽ nên chả làm gì nhau.
Năm lớp mười hai thì thày cũng thích ra mặt nhưng vẫn không vượt qua đuợc ...raò. Thế rồi em thi đại học trượt, chuẩn bị lấy chồng. Trước ngày cuới năm ngaỳ, trong một đêm mưa gió, em chạy đến nhà thày và trao cho thày đời con gaí. Thày thụ lộc thật lực.
Sau đêm tân hôn, chồng em biết, đánh đuổi em đi. Đời em " đi " từ đó.
Mẹ tiên sư đời! Sao em lại ngu đến thế? Tình yêu mà anh.
Viết đến đây tự dưng lại thương thày Đông! hẹ...hẹ...!
Ba đứa kia cũng đánh nhanh rút gọn, lên xe kể ríu rít chuyện...nọ kia. Mình chả có gì kể, thiêp thiếp đi vì mệt.
Trong mơ thấy Hà nội mưa một tuần mới dứt, Việt trì bị lở đất, trôn nuốt mất...hai hòn.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét